[아침시]응우옌 티 킴(Nguyen Thi Kim) 작가의 “미국 개 매트”
[아침시]응우옌 티 킴(Nguyen Thi Kim) 작가의 “미국 개 매트”
  • 현달환 기자
  • 승인 2023.04.18 15:16
  • 댓글 0
이 기사를 공유합니다

응우옌 티 킴(Nguyen Thi Kim) 작가
응우옌 티 킴(Nguyen Thi Kim) 작가

응우옌 티 킴(Nguyen Thi Kim)은 1941년 베트남 하남성(Hanam Province) 하남 성에서 태어났다. 그녀는 약학 대학을 졸업하였으며, 1987년 약학 및 의학 박사학위를 취득했다. 

그녀는 국립 영양 연구소(National Nutrition Institute)에 재직했고 창작 작문 대학교 1년 과정을 수료했다. 현재 베트남 하노이에 거주하며, 베트남 작가 협회 회원이다.

미국 개 매트

친구가 들려준 이야기를 들었을 때 나는 가슴이 뭉클해지는 것을 느꼈다. 여성의 삶에 대한 연민이 자꾸만 가슴을 찢었다.

비 오고 바람 부는 겨울밤에, 근거 없는 이유로 질투하는 친구의 남편은 그녀를 집 밖으로 밀어내고 한밤중에 문을 잠갔다.

얇은 잠옷 차림에 슬리퍼를 신을 시간도 없이 쫓겨나서 맨발로 몸을 떨며 문가에 몸을 숨긴 여자. 빗방울과 북풍이 그녀의 피부를 휘젓고 있었다. 밤이 깊어질수록 추워졌다. 이따금 빗소리 속에 젊은 여자가 속삭이듯, 숨이 막히게 떨리는 목소리로 말하는 것이 들렸다.

- 개야, 옆으로 누워 내가 네 매트 위에 서 있을 수 있게 해줘. 나는 너를 키우기 위해서 살아야 해, 개야!

그런 다음 그녀는 차갑고 마비된 발을 강아지의 따뜻한 털 아래로 밀어 넣었다. 개는 주인을 알아보자마자 가만히 누워 꼬리를 반갑게 앞뒤로 흔들었다.

결과적으로 두 발 동물은 네발 동물보다 더 공격적인 것이다!

약 한 달 후 친구를 다시 만나 가족에 변화가 있는지 물었다. 그녀는 자신의 삶에 체념한 듯 침착하게 말했다.

 “나는 내 아이들에게 아버지가 있기를 원해, 어쩔 수 없지. 내가 조심하면 돼, 이젠 익숙해졌어.”

 나는 놀랐고, 내가 묻기도 전에 그녀는 말했다.

“아내의 의무를 다한 후에는 청순한 옷을 입고 담요를 덮고 누워. 아름다운 잠옷은 버렸어.”

그녀는 미소를 지으며 입을 비틀면서 말했다.

“악한 사람은 조심해야 해, 알지.”

나는 놀란 채로 그녀를 쳐다봤다.

“다음에 또 그럴 수 있잖아?”

나는 투이키외의 고난을 기리는 육 팔 운으로 시를 썼다. 그리고 친구 이야기를 들으면서 다음 시 구절을 인용하고 싶다:

“... 요즘은 공평함의 운명이 엉망인가요?

열두 개의 선창…. 여유롭거나 그렇지 않나요?

세상은 지금 다르죠

성 평등은 이루어졌지만

그래도 침묵 속에 감춰진 고난이 있지요.

가정 폭력, 인신매매 공모.

불쌍한 운명의 소녀들 - 장밋빛 뺨 놀리기

눈물이 안으로 흐르고 있어

가슴 아픈 외침이 들리는 곳, 키에우! ...”.

                            (번역: 강병철)

 A DOG MAT

When I heard the story my friend told me, I felt a wrench in my heart. The sympathy for women's lives kept tearing my heart.

On a rainy, windy, winter night, my friend's husband who was jealous for ill-founded reasons pushed her out of the room and locked the door at midnight.

Thinly and inadequately dressed in a thin nightgown, bare footed for not having enough time to put on slippers, the woman shivered and hid herself by the door. Raindrops and north wind were whipping her on the skin. The later the night was, the colder it got. From time to time in the sound of the rain, there was the whispering, muffled, trembling voice of the young woman:

- Dog, lie aside and let me stand on your mat. I have to live to raise you, dog!

Then she slid her cold, numb feet under the dog's warm fur. As soon as the dog recognized the owner, he lay still, his tail wagging back and forth in delight.

As it turns out, bipeds also have more aggressive individuals than quadrupeds!

About a month later, I met my friend again and asked her if there were any changes in her family. She calmly said, seeming resigned to her life: "I want my children to have a father, besides, I'm used to it, there's something to be wary of." I was surprised, and before I could ask, she said: “After every duty as a wife, I put on my decent clothes and lay under the blanket. All beautiful nightdresses have been thrown away."

She smiled with her mouth distorted: "A mean person must be on his guard, you know."

I looked at her in amazement: "Could it happen next time???"

I wrote a poem in the six-eight word distich metre as a tribute to Thuy Kieu's plight. By the way, at the mention of my friend's story, I would like to quote the poem:

“… Nowadays, is a fair's destiny fragile?

Twelve wharfs… leisurely or not? 
The world is different now

Gender equality achieved - up to par Still sinking silent hidden plights

Marriage violence, human trafficking conspiracy
No laughter here and there
Poor fate girls - teasing the rosy cheek
Tears are flowing inwards

Where to hear heart-rending cries, Kieu! ... ".

1. TẤM THẢM CHÓ NẰM

Nghe chuyện cô bạn kể lại mà tôi xót xa đến tận đáy lòng. Nỗi đồng cảm của những kiếp đàn bà cứ giằng xé tâm can tôi.

Vào một đêm mưa gió, tiết đông, người chồng cô bạn vì ghen bóng gió đã đẩy cô ra ngoài chốt cửa lại lúc nửa đêm.

Phong phanh trong chiếc váy ngủ mỏng tang, đôi chân trần không kịp xỏ dép, người đàn bà run rẩy nép vào bên cửa. Những hạt mưa và ngọn gió bấc như quất vào da thịt. Đêm càng khuya càng buốt lạnh. Thoảng trong tiếng mưa rơi có giọng thầm thì, nghèn nghẹn, run rẩy của người thiếu phụ:

- Cún ơi, nằm dịch vào cho ta đứng nhờ trên tấm thảm của mày. Ta sống còn để nuôi mày cún ạ!

Rồi cô run rẩy luồn đôi chân lạnh buốt, tê dại vào bộ lông ấm áp của con chó. Chừng con cún nhận ra bà chủ, nó nằm im, cái đuôi vắt qua vắt lại tỏ sự vui mừng.

 

Hóa ra, sinh vật hai chân cũng có những cá thể dữ hơn động vật bốn chân!

Chừng non tháng sau, tôi gặp lại cô bạn, hỏi thăm gia đình có gì chuyển biến. Cô bình thản, vẻ cam chịu: “Mình muốn các con mình có bố, vả lại, mình chịu đựng quen rồi, có điều phải đề phòng”. Tôi ngạc nhiên, chưa kịp hỏi, cô nói luôn: “Sau mỗi lần làm xong cái nghĩa vụ làm vợ thì mình lại mặc quần áo chỉnh tề chui vào chăn. Bao nhiêu váy ngủ đẹp vứt hết đi rồi”.

Cô cười như mếu: “Tiểu nhân phòng bị gậy mà bạn”.

Tôi nhìn bạn kinh ngạc: “Chả lẽ lại có lần sau???”

Tôi có bài thơ lục bát vịnh thân phận nàng Kiều. Tiện câu chuyện của người bạn, tôi xin trích đoạn bài thơ:

“… Thời nay liệu phận hồng nhan

Mười hai bến nước… an nhàn hay chưa?
Toàn cầu giờ đã khác xưa

Đã bình đẳng giới - đã đưa ngang tầm
Vẫn chìm mảnh khuất âm thầm

Bạo hành chồng vợ, mưu thâm buôn người
Đó đây còn vắng tiếng cười

Nữ nhi phận bạc - trêu người má hồng
Nước mắt chắt gạn vào trong
Tìm đâu tiếng khóc xé lòng Kiều ơi!...”.

이 기사에 대해 어떻게 생각하시나요?